Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đại Ca Học Đường


 phan 3

 “Vylee! Chờ với!” Royjee chạy phía sau “Cậu bỏ mặc anh cậu thật à?” Royjee hỏi “Không phải bỏ mặc! Mà là tránh mặc!” Vylee nhìn cô điềm tĩnh trả lời “Cậu không quan tâm anh cậu sao?” Thật sự thì vừa rồi thái độ của cô khiến Royjee nghiêng ngờ tình cảm của hai anh em thật nha.

“Quan tâm không phải chì bằng lời nói!” Vylee dừng bước, gỡ phon trên tay ra, đưa mắt nhìn cô “Đi không?” Royjee ngạc nhiên “Đi đâu?”.

Chưa nói hết câu thì Vylee đã tiến lên phía trước và dạo bước.

“Này! Cậu định mua gì?” Royjee đẩy giỏ theo cô “Thức ăn nhanh!” Vylee lạnh lùng nhìn cô “Ồ!” Royjee gật đầu. Chợt Vylee bước đi rồi dừng lại “Sôcôla! Ăn không?” Vylee nhướng mi nhìn Royjee.

Nói đến ba anh chàng này nha....

“Các anh bị sao thế hả?” Haly chống tay vào hông nói “Em không thấy sao! Là bị thương khắp người không đứng dậy nổi chứ sao?” Kynlee lên tiếng “Về nước một lần khổ đến như vậy hả?” Haly ngồi xuống nói.

“Sự thật là vậy mà!” Venjy ngước nhìn Haly.

Yue chợt bật dậy, nhìn khắp phòng “Royjee với Vylee đâu?” Anh thắc mắc nhìn Haly “Ừa hé! Sao em lại không để ý nhở!”

“Chắc con nhóc ấy lại lang thang một mình nữa rồi! Nó không thích nhưng nơi chật hẹp ồn ào chút nào đâu!” Kynlee ngã người ra sau nói.

“Ê mà này Haly! Em có ý bỏ bụng không?” Zinjee chợt bật người dậy, nhìn Haly đầy thân thương. Haly buồn tủi lắc đầu.

“Này! Xem bộ cũng đói thật!” Venjy lấy tay xoa bụng.

Cả bốn anh chợt ngồi dậy thì “bộp” tiếng thẩy đồ vang lên làm cả bốn ngơ ngác nhìn ra cửa “Thức ăn!” cô chỉ nói vỏn vẹn bây nhiêu rồi bước vào. “Vylee! Cậu đi mua thức ăn à?” Haly nhìn Vylee cô chỉ gật đầu.

Chương 8: Sự Cố


“Các anh ăn đi!” Royjee nói “Hai em vừa rồi đi đâu thế?” Vejy nhận lấy rồi ngồi dậy hỏi. “Hai cậu ấy đi siêu thị ấy!” Haly vừa ăn vừa nói, Kynlee nhìn Vylee mặt cô không chút biểu cảm khiến anh lo lắng.

“Vylee! Ra ngoài với anh!”

...........

Kynlee và Vylee đi dạo ngoài phố đêm...

“Gì thế hả anh?” Cô đưa mắt nhìn “Thấy anh về em không vui sao?” Kynlee dò chừng từng ánh mắt “Không phải là không vui!” Cô bĩu môi “Có chuyện gì à?” Kynlee dò hỏi “Anh cũng biết đó! Ba chặn tài khoản của hai anh em mình rồi! Giờ tụi em còn sắp ra đường huống hồ chi giờ còn phải nuôi thêm tụi anh!” Kynlee nghe xong muốn bật ngửa. Nó nuôi tôi, trời ạ! Nói vậy cũng nói được.

“Ra là vậy! Yên tâm đi nhóc! Anh không làm gánh nặng cho em đâu! Vậy mà anh cứ tưởng em giận anh chuyện gì chứ!” Kynlee xoa đầu cô, thở phào nhẹ nhõm “Đi! Về thôi!” Kynlee dắc tay cô, Vylee cảm giác xung quanh như đang nhìn hai người, khó hiểu nhún vai.

Vừa bước vào phòng thì đã nghe cả nhóm cười vang, chính cô còn không biết là đang nói cái gì. Hai anh em bước vào, tụ họp ngồi lại “Chuyện gì vui vậy?” Vylee hỏi “À! Thì tụi mình kể cái chuyện khi sáng thầy Hóa bị chọc đến đỏ mặc tía tay đó mà!” Haly vui vẻ nói.

“Lại nữa rồi!” Royjee ngồi lướt ipad nói “Có chuyện gì à?” Venjy hỏi “Không biết là mấy thằng nào làm náo loạn sân bay của cả hai nước USA và Tân Sơn Nhất này!” Royjee tức giận nói.

“Haiz! Lại là mấy cái thằng ăn không ngồi rồi không làm được gì thích gây sự chú ý ấy mà! Hodog giờ toàn làm những chuyện ruồi bu!” Vylee nói vô cùng bức xúc. Cô ghét nhất là những hạng như vậy.

Chợt cả ba cảm thấy bốn anh chàng trầm mặt, không nói gì cả. Royjee chợt liếc liên tiếp nhìn mấy tấm hình rồi nhìn lại mấy anh. “Này cậu nhìn xem! Có giống không?” Royjee đưa cho Vylee.

“Làm sao mà giống được! Anh mình là mỹ nam còn mấy thằng này là khỉ lai, làm sao mà so sánh được!” Vylee nói tỉnh bơ còn cả bốn người trong hiểu sao lại ngồi go sặc sụa trong thấy mà tội.

“Thật ra thì....” Yue hắn giọng định giải thích “Anh khỏi nói em cũng biết, anh muốn trách mấy thằng đó đúng không? Mấy đứa rảnh rổi sanh nông nổi, xấu mà không biết phấn đấu! Cặn bã xã hội đó không cần phải bàn cải đâu!” Vylee nói một tràn làm cả bốn muốn té xỉu.

“Nhưng cậu nhìn xem! Thật sự là rất giống!” Royjee đưa cho cô xem một lần nữa “Đã bảo là...” Vylee định đẩy ra thì bỗng giật mình kéo lại “Này! Đúng là rất giống nha! Nguyên cái bảng mặt chình ình vậy! Không chối cải vào đâu được rồi!” Haly vừa nhìn vừa nói trông khi sắc mặt Vylee bỗng tối sầm lại.

“Hai!!!!!!!! Sao anh lại đi làm chuyện ruồi bu này chứ! Mất mặt quá anh ơi!” Vylee hét muốn dở nóc nhà “Không ngờ mấy thằng ăn ở không này lại là bọn anh nha!” Haly nhìn không rời mắt “Đúng là không ngờ nha!”

Lặp tức chẳng bao lâu cả bốn như phạm phải tội lớn, bị mắng giết không thương tiếc ( Khổ lắm! Đẹp trai là có tội! )

11:00 tối.

“Haiz! Đúng thật là! Ai mà lại đi mở nước như thế chứ! Ồn chết đi được!” Vylee ngồi dậy, vò đầu rối tung nhăn nhó nói. Cô lê cái thân từng bước từng bước đi tìm tiếng nước. Khi tay chạm vào cửa cả không gian như lắng động. Cô mệt mỏi vặn ống cửa, mở ra...

“A!!!!!!!!!!!” Tiếng hét chói tai muốn dở luôn cả nóc nhà làm chấn động khách sạn. “Anh...anh làm gì ở đây?” Cô sợ hãi, môi rung cầm cập. Zinjee khẽ nhíu mày, lấy khăn choàng tắm khoác lên người, đưa đôi mắt khó chịu nhìn cô.

“Chuyện gì thế?” Haly bực tức ngồi dậy “Giữa khuya làm phiền người khác đến vậy sao?” Royjee cũng vò đầu nói. “An Thy! Em làm gì gì vậy?” Kynlee khó hiểu nhìn cô. Zinjee không nói, anh đến bên ngồi tựa trên chiếc ghế sofa đưa vẻ mặt điềm tĩnh nhìn cô.

“Anh ta...anh ta!” Cô không biết phải nói sao. Cả nhóm xoay mắt nhìn Zinjee đang nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh đến bất ngờ “Cậu làm gì nó thế?” Venjy thắc mắc hỏi.

“Đi mà hỏi cô ta!” Nói rồi anh khó chịu, khoác áo, quay lưng bước đi. “Vylee! Có chuyện gì vậy?” Yue quan tâm hỏi.

“Tự nhiên nữa đêm anh ta vào nhà tắm mở nước xối xả! Ồn quá nên em ngủ không được mới định vào xem ai ngờ....” Cô mím môi nói “Nhưng đâu phải lỗi của em! Anh ta còn làm như mình vô tội!” Cô ương bướng cải.

“Cậu ấy bị trệch múi giờ nên ngủ không được! Lần sau trước mặt cậu ta đừng la lớn như vậy nữa! Cậu ấy không thích đâu!” Kynlee dịu dàng nói rồi xoa đầu cô, cô mím môi gật đầu.

Chương 9: Mất Tích


5:45 sáng tại TP.HCM.

“Reng! Reng! Reng!” cái đồng hồ nhỏ xinh trong phòng vang lên làm cả nhóm khó chịu. Vylee bực tức ngồi dậy trong trạng thái đầu tóc gối bù “Này! Mới sáng sớm mày la cái gì thế? Không thấy người khác đang ngủ sao? Tao cảnh cáo nha! Lần sao mà còn vậy nữa tao đem mày bán sang Trung Quốc cho mày khỏi la nữa!” ( Lại đe dọa! Chị này đẹp mà hơi khùng! ).

Nói rồi cô lật đật đi vào nhà vệ sinh. Chuyện lạ, hôm nay Vylee chịu thức sớm. Cô ở trong đó một buổi rồi bước ra với bộ dạng thường ngày. Áo săn tay, cờ vạt thắt lỏng, hai cút áo sơ mi thả lỏng. Váy ngắn nữa đùi, giới cao đến đầu gối và chiếc giày thể thao cá tính.

“Này! Haly! Dậy thôi!” Cô lay người Haly, máy tóc xuông mượt xõa ngang vai phấp phơ trong nắng mai “Này! Mày có đứng yên cho tao nhờ không? Mày mà còn xõa xuống lập tức chiều nay mày nằm phơi nắng giữa tiệm làm đẹp liền!” ( Chuyên gia phá hoại cảnh lãng mạng ).

“Haiz! Tức chết đi được! Gọi muốn khang cổ mà không ma nào chịu thức là sao!” Cô tức giận, bước đi “Tránh ra coi!” Cô đá cái gối cản đường không thương tiếc.

Vylee đeo balo trên vai tai thì nghe phon, nếu không tại thằng cha nào khùng cài báo thức sớm và cô ngủ không được thì cô cũng không có lê cái thân ra ngoài này đâu. Cô bước đi, gương mặt thanh tú ẩn hiện dưới nắng mai, cặp lông mi dày khẽ rung động, đôi môi nhỏ tươi tắn mỉm cười. Trong cô bây giờ cứ như thiên sứ nắng mai, vẻ đẹp hút hồn người khác.

Vylee dạo một vòng phố Sài Gòn rồi dừng chân tại một quán ăn. Cô thật sự không biết buổi sáng người Sài Gòn thường hay ăn gì chứ buổi sáng bên Mỹ của cô chỉ đơn giản trứng cuộn và một ly sữa tươi.

Cô đưa mắt nhìn thực đơn quán mà không khỏi chao đầu ‘Nhiều món quá! Ăn hết trong buổi sáng sao?’ cô ngước mắt nhìn người phục vụ “Có bún mắm không?” Cô nói tỉnh bơ làm người phục vụ giật mình và mấy vị khách ngồi trong quán cũng giật mình theo.

“Thưa cô! Quán chúng tôi là quán cao cấp, hoàn toàn không có món đó!” Người phục vụ ái ngại nói “Ồ! Vậy sao! Vậy mà tôi nghe đặc sản Việt Nam có món đó! Không biết! Thật xin lỗi!” Cô gật đầu “Vậy cho tôi một phần sanwich với sữa tươi đi!” Một lần nữa tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

‘Gì vậy trời! Mình lạ lắm sao? Chưa từng thấy người đẹp à?’ “Thưa cô! Xin cô vui lòng chọn món có trong thực đơn!” Người phục vụ như mất kiên nhẫn, lúc này cô lại đưa mắt nhìn vào thực đơn ‘Trời ạ! Sao toàn mấy món sang trọng không vậy trời! Ở Mỹ đúng là thường ăn qua nhưng về Việt Nam không ngờ ăn sáng lại bằng mấy món này!’

“Xin lỗi! Vậy cho tôi một phần cháo hải sản đi!” Cô mỉm cười nói, người phục vụ lúc này mới gật đầu bước đi. Tô cháo hải sản được bày ra trước mắt khiến cô ngước nhìn “Đây là cái gì? Cám heo sao?” Cô ngây người, đưa muỗng mút lên rồi đổ xuống. Không có cái gì cả, hoàn toàn vụn vỡ nhìn thấy mà phát ngán. Quán ăn gì đây.

Cô bực tức đứng dậy “Phục vụ! Tính tiền!” Cô bước lên xách balo rồi đặt một tờ một trăm ngàn xuống bàn khiến cả quán trố mắt rồi quay lưng bước đi trong khi bụng một chút cũng không có. Cô thật sự muốn gây sự với chủ quán nhưng vì lấy danh Việt Kiều nên sợ làm mất mặt vậy nên thôi chứ cô cũng tức đến soi máu rồi.

Đem bộ mặt tức giận, bước đi chưa được vài bước thì nhìn qua đường thấy bóng dáng quen thuộc đang lướt nhẹ “Ô! Đó hình như là Zinjee mà!” Cô cố gắng đưa mắt nhìn “Sao sáng sớm lại lang bang đường phố thế này! Không lẽ tối qua anh ta đi suốt đêm!” Cô thắc mắc nhìn.

Zinjee đang bước đi bỗng có một bàn tay nắm vai anh lại, giật mình anh xoay qua “Cô làm gì ở đây?”.

“Vylee! Thức đi!” Haly lăn lộn nói trong khi mắt thì vẫn nhắm lỳ “Royjee à! Cậu gọi cậu ấy đi chứ!” Haly huýnh huýnh tay Royjee. “Haiz! Phiền quá! Vylee à!” Cô mở mắt nhìn chiếc giường bên cạnh.

Mơ màn, cô giở mền lên xem, ánh mắt bỗng trợn ngược “Vylee!!!” Cô hét lớn làm cả nhóm giật mình, bất giác mấy chàng trai ở dưới đất cũng ngồi xổm dậy nhìn cô “Vylee! Mất tích rồi!” Royjee hốt hoảng nói.

“Sao?” Cả đám trố mắt nhìn “Thôi chết rồi! Cậu ấy có thể đi đâu được chứ! Đường phố Sài Gòn này cậu ấy lại không rành! Mấy lần đi lạc may mà có mình dẫn về! Bây giờ sao đây!” Haly rối rít nói.

“Mình đã bảo sáng phải đi học chung rồi mà! Cái con bé này làm gì thế không biết!” Royjee đứng ngồi không yên.

Chương 10: Lại Mất Tích


Cách đó không xa...

“Này! Sao anh lại ở đây thế này? Đừng nói là cả đêm anh không về phòng nha!” Vylee nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Anh im lặng, không trả lời “Haiz! Nhìn mặt anh là tôi biết lạc đường rồi!”

“Sài Gòn vừa lớn vừa xa lạ, lạc đường là phải rồi! Anh đúng là không chịu nghe lời! Gây nhau mới có xíu đã suy nghĩ dạy dột rồi! Nếu tôi không nhìn thấy anh không chừng hai ba hôm nữa người ta tìm thấy bộ xương khô đang lang thang giữa thành phố!” Cô giảng một tuồng đạo lý, sắc mặt người bên cạnh bỗng tối sầm lại.

“Bớt nói nhảm đi!” Anh quay lưng bước đi “Này! Chờ tôi với! Để tôi đưa anh về! Dù sao thành phố này tôi cũng rành hơn anh đó! Này! Chờ với!” Cô xách balo lon ton chạy theo sau.

.............

“Con bé này thật tình! Đi đâu rồi không biết!” Kynlee mất kiên nhẫn đấm vào thành tường nói. “Cậu cũng bình tĩnh đi! Dù sao cũng không ai ức hiếp được nó đâu!” Venjy nói.

“Nhưng tớ rất lo!” Haly ủ rủ “Không sao đâu! Vylee như vậy sẽ không ai dám bắt nạt đâu!” Yue điềm tĩnh nói “Không phải tớ lo là ai bắt nạt cậu ấy! Tớ chỉ lo cậu ấy đánh chết người ta ở ngoài đường rồi tiền viện phí phải thanh toán thì khổ chứ Vylee thì ai dám đụng đến!”.

Quay lại với con bé này....

“Này! Đừng đi nhanh quá chứ!” Cô chạy theo, chóng hai tay lên đầu gối, thở dốc. Anh quay sang nhìn cô, chợt nheo khóe mi lại “Về đi!” Anh nói xong rồi quay lưng bước đi “Này! Là do tôi sợ anh lạc đường nên mới muốn dẫn anh về! Sau lại đuổi tôi!” Cô chạy ngang anh nói.

Zinjee chợt đứng lại, quay người nhìn cô. Bỏ tay vào túi quần, ánh mắt chợt nheo lại. Gương mặt anh từ từ tiến gần lấy gương mặt cô, hai khoảng cách thu hẹp dần “Cô! Nghe cho rõ! Là cô lạc đường, chứ không phải tôi! Nên bây giờ! Tốt nhất là im miệng lại! Nếu không...” Anh tiến gần hơn “Cô tự mà về!” Zinjee rời xa rồi lại quay người bước đi.

“Này! Chờ với! Dù sao cũng đâu thể nói vậy đúng không?”

“Im miệng lại cho tôi!”

“Im miệng cũng được nhưng chí ít anh cũng phải cho tôi đi ăn chứ! Này! Chờ tôi! Tụi mình ăn gì đi nha!”

“Tôi nghĩ chắc anh cũng đói mà!”

“Này! Đừng đi nhanh quá! Chờ...”

................

“Thưa cô! Thức ăn của cô đây!” Người phục vụ mỉm cười rồi bước đi “Woa! Lại nữa này!” Vylee vui mừng cười tít mắt trong khi Zinjee thì sắc mặt vẫn lạnh băng anh chán nản khoanh tay trước ngực ngước nhìn ba tô bún đang xấp chồng lên nhau.

“Anh cũng ăn gì đi chứ! Sao cứ nhìn tôi mãi thế!” Vylee nhìn anh còn Zinjee vẫn vậy mặc vẫn lạnh băng không nói gì. Chợt một lát sau người trong quán cứ nhìn chằm vào họ Vylee chợt ngẩn đầu lên nhìn xung quanh.

“A! Hình như đó là mỹ nam sân bay đó!”

“Ôi! Đẹp trai quá!”

“Anh à! Cho em xin chữ kí!”

Những tiếng hò hét cứ liên tục vang lên, rồi những có nữ sinh chạy đến xin chữ kí, bắt tay, chụp hình ôi dào một đóng. Chen chúc trong đám người đó làm cô bị đẩy ra lúc nào không hay. Vylee tức giận liếc nhìn rồi chợt quay lưng bước đi.

“Anh ơi! Chụp tấm nha!”

“Bắt tay đi!”

Zinjee xử lý xong đóng này thì mệt cũng muốn chết. Chợt theo bản năng anh nhìn chỗ ngồi đối diện. Khẽ nhíu mày, đi đến thanh toán tiền rồi nhanh chóng chạy đi.


Chương 11: Đứa Trẻ Lạc Mẹ


7:00 tối.

“Điện thoại Vylee bỏ ở đây nên không liên lạc được!” Haly thất vọng lắc đầu “Con bé này!” Kynlee không nén nổi tức giận, đấm vào tường rồi không do dự xách áo khoác bước ra ngoài “Kynlee! Cậu bình tĩnh đi!” Royjee ngăn cản.

“Làm sao mà bình tĩnh!” Anh tức giận quát làm cả nhóm giật mình “Thằng điên này!” Venjy đấm vào mặt anh một cú đau điếng “Cho mày biết! Mày làm vậy chỉ thêm rối chuyện! Nghe này! Mày còn không rành đường, lỡ đi lạc Vylee trở về rồi mày lại mất tích! Vậy bọn tao lại phải tìm mày nữa à? Đừng tự thích gây rắc rối nữa!” Venjy quát.

“Nó là em gái tao!” Anh gào lớn, ánh mắt đầy lửa giận “Được! Em gái mày! Vậy tao đi tìm nhóc!” Venjy tức giận xách áo khoác bước ra ngoài “Thằng khốn! Chờ tao!” Yue đuổi theo còn Kynlee cũng lặng lẽ đi theo.

Trong phòng giờ chỉ còn Haly và Royjee, cả hai lo lắng nhìn đồng hồ chỉ cầu mong tất cả đều không được xảy ra chuyện. Hai cô cũng muốn đi tìm Vylee chỉ là các anh bảo các cô phải ở đây chờ Vylee trở về nên không được tự ý rời khỏi. ( Khổ chưa? Con bé rắc rối ấy lại gây chuyện cho người khác nữa rồi ).

...............

Zinjee một chữ cũng không nói, sốt ruột nhìn quanh tìm kiếm, anh định nhờ vào thiết bị định vị trong điện thoại cô để tìm nhưng lại liên lạc không được, có lẽ là hết pin.

Zinjee chạy quanh phố. Sài Gòn lớn đến như vậy làm sao có thể dễ dàng tìm người chứ huống hồ giờ trong tay anh một chút thế lực cũng không có.

“Haiz! Lại đói nữa rồi!” Ở trạm chờ xe buýt có một cô gái với gương mặt xinh đẹp với bộ váy nữ sinh cá tính đang ngồi chờ đợi điều gì đó. “Đáng ghét! Vylee mày đúng là ngu! Đã không có tiền mà còn sỉ diện, không ăn được cháo lại trả hơn một trăm ngàn! Tao cho chiến này mày chết đói luôn!” ( Sỉ diện làm gì cho giờ đói vậy nè! )

“Điện thoại lại không mang theo! Có phải là thê thảm lắm không?” Cô tự trách bản thân.

“Mình đúng là đứa ngốc! Rõ ràng không rành đường phố Sài Gòn mà dám tự tiện đi lung tung chỉ vì một lúc bị cho ăn bơ! Bây giờ làm sao để về đây!” Cô ngồi nhăn nhó xem mà thảm thương.

“Chệt tiệt!” Zinjee ngồi cúi đầu cầm chai nước, bờ tóc xõa ngang gương mặt tạo nên một nét đẹp khó cưỡng nhưng gương mặt lại đầy vẻ tức giận và mất kiên nhẫn. Đứng dậy đập chai nước rồi lại bước đi làm tất cả người xung quanh giật mình.

Vylee cứ ngồi đó chờ hết mấy chuyến xe đến ý trí và lòng kiên nhẫn cuối cùng cũng xấp cạn kiệt. Đưa ánh mắt chờ đợi nhìn xung quanh chợt cảm thấy có một cậu bé đứng cách đó không xa cô, khóc rất to.

Vylee theo bản tính nên chạy đến xem “Cậu bé! Tại sao em lại khóc?” Cô đến gần, xoa đầu an ủi. Cậu bé mở mắt ra, nhìn thấy cô như ánh bình minh cũng không khỏi ngỡ ngàng, làn da trắng hồng, tinh khiết, đường nét trên gương mặt hài hòa như không thể đẹp hơn. Mái tóc xõa dài bồng bềnh cùng giọng nói dịu dàng đến ấm áp “Tiên nữ!” Cậu bé chợt ngây người thốt ra.

Vylee chợt bật cười “Chị không phải tiên nữ!” Cô dịu dàng xoa đầu cậu bé “Chị không phải tiên nữ tại sao lại đẹp như vậy!” Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô “Ai đẹp cũng là tiên nữ sao?” Cô thắc mắc nhìn cậu.

“Ừm! Em nghe mẹ kể như vậy!” Cậu bé mỉm cười gật đầu “Vậy em có xem Tây Du Ký không?” Cô ngồi xổm xuống hỏi “Có ạ! Em thích phim đó lắm!” Cậu bé gật đầu “Ừ! Vậy yêu quái trong đó có đẹp không?” Cô vuốt tóc cậu bé, cậu bé đứng ngây người ra giây lát “Đẹp ạ!”

“Nếu yêu quái cũng đẹp vậy em không nghĩ chị là yêu quái à?” cô nói rất bình tĩnh chợt cậu bé nhìn cô rất lâu rồi òa khóc nức nở “Này! Sao em lại khóc thế?” Cô hốt hoảng nhìn “Chị là yêu quái! Em không thích!” Càng nói cậu bé càng khóc to hơn “Không! Không! Chị để đùa thôi! Chị không phải yêu quái!” Cô xua tay chối bỏ.

“Em không tin!” Cậu bé càng khóc to “Chị là tiên nữ! Là tiên nữ đó!” Cô chợt trấn an cậu bé “Em không biết!” Cậu bé vẫn cứ khóc “Này nhóc! Em nín đi! Để chị tiên nữ biến phép cho em xem nha!” Cậu bé chợt nín đưa ánh mắt như pha lê nhìn cô “Chị biến ra kẹo cho em xem nha!” Cô mỉm cười.

Cậu bé gật đầu nhìn cô “Hô biến!” Cô kéo cặp lấy trong balo ra một đóng kẹo sôcôla đưa trước mặt cậu bé ( Đây gọi là ảo thuật! Đúng là ảo mộng mà ) Cậu bé chợt ngây người rồi khóc lớn hơn “Chị gạt em!”

“Này nhóc! Chị không có gạt em nha! Em xem! Trong cặp rõ ràng chỉ có sách vở không đúng không?” Cô mở balo đưa trước mắt cậu bé, cậu bé gật đầu“Vậy mà chị lấy ra được kẹo không phải là phép thuật chứ là gì!” ( Lừa con nít bá đạo chưa kìa! ).

Cậu bé ngơ ngác rồi chợt khóc to “Này! Em sao nữa thế?” Cô ngạc nhiên nói “Yêu quái cũng biết phép thuật mà!” Trời ạ! Cực thân cô! Vylee lắc đầu cố trấn tỉnh “Này nhóc! Nói cho chị biết tại sao em ở đây! Chị sẽ chứng minh cho em thấy chị không phải yêu quái!”

Cậu bé nhìn cô mơ hồ, cô dùng ánh mắt đầy niềm tin “Em bị lạc mẹ!” Cô mơ hồ dò hỏi nhưng vừa nhắc đến mẹ cậu bé lại khóc to lên Vylee rối quá không biết phải làm gì nên đành bế cậu bé lên.

“Thôi! Thương, thương, thương nín đi cưng! Chị sẽ dẫn em đi tìm mẹ! Đừng khóc nữa!” Cô bế đứa bé chỉ mới ba tuổi lên, xoa đầu dỗ dành “Đi nha! Mình đi tìm mẹ nha!” Cô cúi người xách balo rồi vừa bế vừa dổ cậu bé.
Chương 12: Bảo Mẫu Vylee


“Bé cưng! Đừng khóc nữa! Chị thương!” Cô dỗ dành cậu bé trong lòng mình, hình ảnh cô nữ sinh mười bảy tuổi bế cậu bé trên tay vỗ dành đã lọt vào mắt nhìn khác một cách kỳ lạ “Trời ạ! Nhỏ tuổi vậy đã có con!”

“Cô ấy còn trẻ quá mà!”

“Xinh như vậy đã có con!”

Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao của người đi đường cũng không là gì với cô, cô chợt nhìn cậu bé, bé con đã nín hẳn giờ chỉ còn tiếng thút thít nhẹ. “Này nhóc! Em bị lạc mẹ ở đâu thế?” Cô cúi mặt xuống nhìn.

“Em cũng không biết! Em và mẹ vào một khu mua sắm, khi bước ra mẹ bảo em đứng ở sân chờ một lát mẹ đi lấy xe nhưng ngang đó lại có con chó bông rất đáng yêu, nó chạy theo hướng của em và thế là em đuổi theo nó! Và tự nhiên con chó đó biến thế là em phát hiện mình bị lạc đường!” Cậu bé thút thít nói.

“Chị à!” Cậu bé buông ra, đưa mắt nhìn cô “Có khi nào chị là hiện thân của con chó biến thành để gạt em không?” Cậu bé nói tỉnh bơ khiến cô muốn té xỉu ( Trời ạ! Trí tưởng tượng của con nít đúng là phong phú nha! ).

Vylee ngây người giây lát “Không phải đâu bé con! Em hiểu lầm rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Chị giúp em đi tìm mẹ!” Cô ôm cậu bé vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng nhìn cậu bé.

Vylee dừng lại ở một khu mua sắm cô vỗ về cậu bé “Bé con! Có phải em bị lạc mẹ ở đây không?” Cô cúi đầu nhìn xuống cậu bé, cậu bé gật đầu. Vylee dịu dàng ôm cậu bé vào trong, dừng lại ở quầy tiếp tân hỏi “Cô ơi làm ơn cho tôi hỏi phòng tìm trẻ lạc ở đâu?”

..............

“Kynlee! Cậu đừng chạy nhanh quá!” Venjy chạy theo muốn hụt hơi “Cậu đứng lại đi!” Yue thở hồng hột chạy theo. “Ồn ào quá!” Kynlee quay sang, nhíu mày khó chịu nhìn hai người còn lại.

“Cậu gấp gáp cũng không có ít gì! Cậu biết Sài Gòn lớn thế nào không?” Venjy bực tức nhìn anh “Tớ không mượn các cậu đi theo! Về hết đi!” Kynlee hét lớn rồi như điên chạy đi.

“Đừng giận cậu ấy! Vylee quan trọng với cậu ấy!” Yue vỗ vai Venjy an ủi. Venjy cũng không trách vì anh hiểu và đối với anh điều đó cũng tồn tại. Venjy và Yue lại đi theo và từ từ tìm kiếm.

Zinjee không thương tiếc bóp nát chay nước và quăn nó vào một góc đây là lần thứ ba anh làm như vậy. Mồ hôi ướt khắp người máy tóc quyến rũ cũng nhuốm nước từ khi nào.

“A! Anh mỹ nam sân bay này!”

“Ô! Đẹp trai quá!”

Cả đám nữ sinh bắt đầu quay quanh “Tránh ra!” Anh tức giận hét lớn làm cả đám hoảng hốt giật mình mà lùi ra xa. Zinjee bực tức bước đi, phải chi anh không gặp cô gái đó. Phải chi ở trước mặt anh cô ta lại không mất tích một cách kỳ lạ thì có lẽ đến bây giờ anh cũng không phải mệt mỏi như vậy.

Đơn giản là vì anh không cho bất cứ ai trước mắt anh mà biến mất dù là ai đi chăng nữa cũng không thể. Nếu không phải cô ta bảo anh đưa cô ta về, nếu không phải anh phải có trách nhiệm với cô ta thì có lẽ dù cô ta có biến mất anh cũng không quan tâm.

Cô ta muốn biến mất thì ở nơi khác mà biến mất. Nhưng bây giờ là anh không cho phép cô ta biến mất trước mắt anh nên dù có là gì vẫn phải tìm cho bằng được. Không là gì cả chỉ là muốn hoàn thành trách nhiệm.

“Nín đi bé cưng! Lát nữa sẽ tìm được mẹ thôi!” Cô theo cô nhân viên đi đến phòng tìm trẻ lạc. “Có thật là sẽ tìm được mẹ không?” Cậu bé đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, Vylee gật đầu chắc chắn.

Cánh cửa phòng bắt đầu mở ra, hình ảnh đầu tiên tràn vào mắt cô là một người phụ nữ khóc lóc thảm thiết van xin mấy nhân viên. Cậu bé trên tay cô bỗng chốc nhảy xuống “Mẹ!” Cậu bé chạy đến bên người phụ nữ đó.

Người phụ nữ bất ngờ quay lại vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé quen thuộc chạy đến mừng rỡ hai mắt đỏ hoe hiện rỏ tia vui mừng không tả xiết “Minh Minh!” Người phụ nữ hạnh phúc ôm cậu bé vào lòng.

Hai mẹ con òa khóc to làm tâm trạng tất cả nhân viên đều có chút rung động. Một lát sau cậu mới buông mẹ ra, lau nước mắt cho mẹ rồi nhìn lại Vylee “Mẹ à! Chính chị tiên nữ này đã giúp con đấy!” Cậu bé hồn nhiên nói làm tất cả ngạc nhiên nhìn cậu bé bởi hai chữ “tiên nữ”.

Vylee mở to mắt nhìn rồi chợt bật cười, xoay đầu cậu bé “Ngốc quá! Chị không phải tiên nữ!” Cô cười nhẹ, nụ cười hồn nhiên đến rung động người đối diện. Người mẹ chợt đến bên cạnh cô, dịu dàng nhìn cô đầy cảm kích “Tôi thật sự không biết để nói sao mới tỏ hết sự cảm ơn đối với cô!”.

Vylee ngạc nhiên nhìn rồi bỗng xua tay “Không sao đâu ạ! Không có gì đâu!” Cô từ chối lời cảm ơn “Tìm được mẹ cho cậu bé là con vui rồi! Con có việc! Con xin phép!” Cô gật đầu rồi cúi xuống xoa đầu cậu bé “Minh Minh ngoan nha! Không được đi lung tung nữa đấy!” Cô dịu dàng mìm cười.

Trong khóe mắt Minh Minh chợt có một tia không đành lòng nhìn cô “Chị à! Chúng ta có thể gặp lại nhau không?” Cậu bé níu níu cổ tay cô, Vylee chợt bật cười “Ừm! Được chứ! Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau!”

“Chị hứa với em nha!” Cậu bé đưa ngón út ra, Vylee không do dự mà ngoắc vào “Ừm! Chị hứa!” Cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước đi.
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .